Đó là đúc rút của họa sĩ nổi tiếng Ngọc Huệ sau nhiều năm tiếp xúc với thế giới nghệ thuật ở cả góc độ Art Dealer, nhà sưu tập lẫn người cầm cọ.

10 năm trước, khi chuyển sang sinh sống ở Singapore, Ngọc Huệ quyết định trở thành một Art Dealer (nhà môi giới nghệ thuật) dù cô chưa biết gì nhiều về lĩnh vực này.
Vừa lần mò học hỏi, tham gia các lớp học của Học viện Mỹ thuật Nanyang (Singapore), Ngọc Huệ vừa mang những tác phẩm của họa sĩ Việt Nam đến các phòng tranh ở Singapore và liên tục mở các triển lãm để giới thiệu tranh trong nước đến bạn bè quốc tế.
“Càng tiếp xúc với họa sĩ, tôi càng thêm cảm phục những con người dám sống với chính mình, dám yêu nghệ thuật hết lòng. Tôi biết chứ, họa sĩ là nghề hạnh phúc, nhất là khi thấy ý tưởng của mình được thể hiện lên vải bố, khi được công chúng chú ý.
Nhưng đó cũng là nghề đau đớn nhất vào những lúc cả gia đình khốn khó trông chờ vào từng bức tranh bán được” – Ngọc Huệ tâm sự.
Tình yêu nghệ thuật và sự đồng cảm đã dắt lối cô đến với cây cọ. Trần Thị Ngọc Huệ học các lớp vẽ và bắt đầu sáng tác. Tranh của cô không câu nệ vào phom dạng, hình thức, cô thích để cho các đường nét tự do theo trường phái trừu tượng biểu hiện.
35 tác phẩm trưng bày tại triển lãm cá nhân Spring Summer Autumn Winter cũng vậy, các bức tranh là một vũ khúc bay bổng của thiên nhiên vùng Nouvelle-Aquitaine nơi cô sống.
Những mảng màu chảy trôi trở thành con sông xinh đẹp vắt qua vùng quê miền Nam nước Pháp, vài vệt cọ biến thành cánh đồng nho uốn lượn trên triền đồi, thêm chút nhấn nhá trên áng mây hồng.
Ngắm tác phẩm của nữ họa sĩ, công chúng có cảm tưởng màu sắc đang cất lên một điệu múa quyến rũ. Người xem nay bỗng biến thành một du khách, lạc vào những ngọn đồi mênh mông, xanh mướt.